NGẪU HỨNG TRẦN TIẾN VÀ TÔI
Trong làng cổ thụ âm nhạc Việt, tớ thích nhất là nhạc của Trần Tiến. Nhạc của ông đa dạng về nội dung, phong phú về thể loại, giàu có về âm ...

https://cuanhcuem.blogspot.com/2012/02/ngau-hung-tran-tien-va-toi.html
Trong làng cổ thụ âm nhạc Việt, tớ thích nhất là nhạc của Trần Tiến. Nhạc của ông đa dạng về nội dung, phong phú về thể loại, giàu có về âm điệu và nhất là rất hay, rất hồn. Những bài ca của "gã du ca không tuổi" chạy dọc theo của dòng chảy lịch sử của đất nước, trải rộng trong mọi lĩnh vực xã hội và in dấu những chặng đường cuộc đời của ông đã đi qua. Từ những bước chân đầu tiên cùng "Thanh niên ra tiền tuyến" đến điệu nhảy say đắm với "Cô gái Sầm Nưa xinh đẹp"; từ những giai điệu rung động ngọt ngào của "Giai điệu tổ quốc" đến bài tráng ca "Những đôi mắt mang hình viên đạn"; từ những dịu dàng với "Mặt trời bé con", trẻ trung nơi "Thành phố trẻ", bâng khuâng vì "Sao em nỡ vội lấy chồng", tếu táo trong "Cho tôi xin em một thằng con trai", cảm khái bởi "Thượng đế buồn", da diết vì "Giấc mơ Champi",.. đến day dứt trong những bản Rock "Đồng hồ", "Trần trụi",.. thời Đen Trắng. Tất cả làm nên một Trần Tiến không giống ai, một Trần Tiến "đậm đà phong cách", một Trần Tiến "ngẫu hứng", một Trần Tiến "rất Người".
Những ai đã nghe và thích nhạc của Trần Tiến thì đương nhiên phải nghe ông hát. Giọng ca của Trần Tiến thì không được "khoa giáo" và "tốt" bằng anh trai ông, NSND Trần Hiếu. Ở đây tớ dùng chữ "tốt" chứ không phải "hay" vì "hay" còn tùy thuộc vào cảm nhận của từng người (giống như "ngon" trong ẩm thực vậy!). Mà quả thực thì giọng ca của NSND Trần Hiếu thuộc hàng "thượng thừa" rồi nên việc so sánh khoản này với ông thì không tránh khỏi khập khiễng.
Nghe Trần Tiến hát mới thấy hết được cái chất "lãng tử", "ngẫu hứng" và "tưng tửng" của ông. Giọng ông mộc, không trau truốt, mang cái duyên sỏi sạn của kẻ phong trần. Tiếng hát của Trần Tiến lúc lục khục của bi thuốc lào bắn dở, khi khê nồng nồi rượu sắn, lúc mặn mòi như miếng thịt chó rau mơ,... Giọng ca ấy khi thì vạm vỡ như dáng vẻ phong trần, lúc tự sự của gã trai từng trải; khi dí dỏm, tưng tưng cùng đôi mắt hấp háy, lúc trầm lắng, ngổn ngang như những nếp nhăn hằn dấu thời gian... Tiếng hát ấy, tiếng hát của Trần Tiến, rất đời!
Mời các bạn thưởng thức các bản nhạc của "gã du ca không tuổi" này...
1. CÓ MỘT THỜI NHƯ THẾ (2006)
2. TÙY HỨNG LÝ QUA CẦU (2001) 3. DU CA TÌNH YÊU (2001) 4. TỰ HỌA (1999) 5. DU CA ĐỒNG QUÊ 6. TRẦN TIẾN
Những ai đã nghe và thích nhạc của Trần Tiến thì đương nhiên phải nghe ông hát. Giọng ca của Trần Tiến thì không được "khoa giáo" và "tốt" bằng anh trai ông, NSND Trần Hiếu. Ở đây tớ dùng chữ "tốt" chứ không phải "hay" vì "hay" còn tùy thuộc vào cảm nhận của từng người (giống như "ngon" trong ẩm thực vậy!). Mà quả thực thì giọng ca của NSND Trần Hiếu thuộc hàng "thượng thừa" rồi nên việc so sánh khoản này với ông thì không tránh khỏi khập khiễng.
Nghe Trần Tiến hát mới thấy hết được cái chất "lãng tử", "ngẫu hứng" và "tưng tửng" của ông. Giọng ông mộc, không trau truốt, mang cái duyên sỏi sạn của kẻ phong trần. Tiếng hát của Trần Tiến lúc lục khục của bi thuốc lào bắn dở, khi khê nồng nồi rượu sắn, lúc mặn mòi như miếng thịt chó rau mơ,... Giọng ca ấy khi thì vạm vỡ như dáng vẻ phong trần, lúc tự sự của gã trai từng trải; khi dí dỏm, tưng tưng cùng đôi mắt hấp háy, lúc trầm lắng, ngổn ngang như những nếp nhăn hằn dấu thời gian... Tiếng hát ấy, tiếng hát của Trần Tiến, rất đời!
Mời các bạn thưởng thức các bản nhạc của "gã du ca không tuổi" này...
1. CÓ MỘT THỜI NHƯ THẾ (2006)
2. TÙY HỨNG LÝ QUA CẦU (2001) 3. DU CA TÌNH YÊU (2001)
Bạn viết hay lắm. Tôi rất thích có một chút gì đó ngong cuồng tự tin.
ReplyDelete